Go down
Tùng Tử Tế
Tùng Tử Tế
Cũng được gọi là to
Cũng được gọi là to
Nam Tổng số bài gửi : 303
Thank : 18
Ngày tham gia : 16/04/2011
Tuổi : 30
Đến từ : Cầu Ngầm Phố
http://www.hdvietnam.com/diendan/82-non-hd/100503-lord-rings-fel

Yêu là không bao giờ hối hận Empty Yêu là không bao giờ hối hận

1/5/2011, 09:53
Thời gian luôn làm thay đổi số phận của một con người .Định mệnh luôn chi phối con người .Dù ý chí con người có kiên cường cách mấy .Dù lời hứa kia là một lời thề hẹn non hẹn biển .Nhưng kết quả của tương lai luôn là một dấu chấm hỏi .Nhưng hãy mạnh dạn suy nghĩ thật kĩ để bước đi trên con đường mình đã chọn.Dù cho nếu kết quả của tương lai sẽ không như mình mong muốn nhưng mình sẽ không bao giờ phải nói hai chữ "hối hận" .Và dù có buộc miệng nói ra 2 chữ " hối hận " nhưng lòng mình vẫn nói "Yêu là không bao giờ hối hận"

Một buổi tối, mưa rất to. Anh nói về chuyến đi du học. Cô thản nhiên nhưng trong lòng cuộn sóng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi quay vội đi... Cô sợ mình không kiềm chế được, sẽ khóc mất.

…“Anh yêu em”, câu mà cô biết từ lâu, khao khát muốn nghe nhưng sao bây giờ cô lại sợ! Xa mặt cách lòng, ai biết trước được điều gì? Nhận lời làm chi để ràng buộc lẫn nhau khi xa xôi như thế? Cô sợ mình sẽ là người bội hứa…Hàng chục điều vô lý nhưng lúc ấy, cô lại thấy có lý.

Hai người im lặng suốt đường về.

Hà Nội dạo ấy mưa rất nhiều. Cô tránh gặp anh.

“Mai anh đi rồi... Tối nay anh muốn chở em đi ăn kem”.

…Cô yên lặng ăn một lúc hết 4 cốc kem. Lạnh cóng. Nhưng trái tim còn lạnh hơn nhiều. Đây là lần cuối cùng cô với anh ngồi như thế này. Đây là lần cuối cùng có người chịu chở cô đi ăn kem giữa trời mưa giá buốt suốt 2 năm trời như thế. Lần đầu tiên, trong cô thấy trống vắng vì sắp mất đi một cái gì đấy, lớn lắm... Cảm giác ấy cứ lớn dần đến nỗi cô thấy tim mình bị dồn nén như nghẹn thở!

Anh nói: “Anh sẽ không hỏi em có đợi anh hay không vì 12 năm là khoảng thời gian rất dài với em. Nhưng anh sẽ chờ em. 12 năm sau anh về, nếu anh chưa có vợ thì em phải đền đấy”. Cô khóc! Cô đã khóc rất nhiều trên vai anh suốt đường về hôm ấy. “Em sẽ đợi anh…” - cô nói trong tiếng nấc…

Đẹp, thông minh, xuất thân trong gia đình danh giá, nụ cười tươi như hoa và lối ăn nói rất duyên, cô làm không biết bao người con trai Hà thành phải ôm mộng tương tư.

Cô kiêu kỳ. Ai cũng biết nhưng những cái đuôi vẫn cứ ngày một dài dần. Cô không thèm để mắt vì nghĩ rằng chẳng ai xứng với mình. Cho đến khi gặp anh – một chàng trai miền Nam phóng khoáng, cởi mở, thông minh và đôi lúc rất lém lỉnh – ý nghĩ ấy biến mất. Điều cô khâm phục nhất ở anh là ý chí - một ý chí và nghị lực sắt đá hiếm thấy.

Ngày anh đi, cô ngồi trong quán, thẫn thờ đếm càfê rơi nhưng chẳng nhớ nổi có bao nhiêu giọt. Đến sân bay làm gì khi chỉ để thấy nhau trong khoảnh khắc và rồi lại những giọt nước mắt làm vướng chân người đi và thêm đau lòng kẻ ở…Trước mặt cô, ký ức về anh như khúc phim quay chậm… Những buổi chiều lang thang vô định trên con đường thoang thoảng hoa sữa hay thẩn thơ bên hồ Tây, những đêm mưa lạnh buốt anh vẫn chở cô đi ăn…kem hay những lần cãi nhau chỉ vì những lý do vẩn vơ mà cô luôn là người… thua.

Những lúc đó, cô tức gần khóc nhưng anh cứ cười thấy ghét “Em lạ ghê! Đã sai lại còn bắt nạt anh nữa hả?”. Ai cũng bảo cô đẹp. Anh lại dám nói “Em không đẹp lắm đâu. Chỉ được cái thông minh và ngang như cua thôi”.

10 năm sau…

Người con gái khóc sướt mướt trên đường về cùng anh tối hôm ấy đã bỏ lại sau lưng kỷ niệm đẹp về anh cùng lời hứa trăm năm kia. Cô đã có một gia đình hạnh phúc với người chồng rất thành đạt và hai đứa con thông minh. Một nửa của cô chính là… bạn thân anh!

Anh về. Đứng trước cô – là người xưa cùng lời hứa từ bên kia đại dương suốt 10 năm! Anh không trách cô, bình thản đến mức làm trái tim cô đau xé như cái ngày cô ngồi trong quán đếm giọt cafe rơi. Người thất hứa là cô. Người thay đổi là cô. Chỉ vì tin vào một cái lý do không đâu mà cô đã nghi ngờ rồi xa anh.

Đôi lúc có chút mâu thuẫn, chồng cô lại “cầu cứu” anh. Anh xuất hiện, như một người anh trai hết lòng yêu thương cô em gái. 2 năm sau… Đúng 12 năm. Cô nhận được thiệp hồng của anh. Bâng khuâng và chút tiếc nuối thoáng qua. Cô mỉm cười, cảm thấy phần nào bớt day dứt hơn. Vợ anh là bạn thân của cô! Cuộc đời cứ xoay tròn đầy duyên nợ…
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết