Go down
zozonoazozo
zozonoazozo
Hết giai đoạn nhú
Hết giai đoạn nhú
Nam Tổng số bài gửi : 64
Thank : 6
Ngày tham gia : 02/04/2011
Đến từ : tap doan dan choy

sọ dừa. hay thì tk nha mọi người Empty sọ dừa. hay thì tk nha mọi người

13/5/2011, 19:01
Xưa, xa xưa lắm rồi, biết đếch chính xác là vào thời điểm nào đấy được. Nói chung cũng lâu năm rồi, có 2 vợ chồng nghèo lắm, nghèo sắp bằng mấy thằng sinh viên sau vụ sinh nhật bạn gái ý, làm thuê cho 1 gia đình giàu có.
Không biết 2 vợ chồng này ăn ở thất đức kiểu gì mà ngoài 50 tuổi đầu vẫn ko có lấy 1 mụn con (Hay là vì họ thuộc tầng lớp Vô sản nhỉ …??? ).Và đến năm bà tầm hơn 55t hơn kém 1 tý, ông lão bỏ bà lão 1 mình để đi tìm vùng đất hứa, mình bà lão sống trong nỗi xót xa hiu quạnh.
Có những đêm bà nằm bà thao thức, có những đêm bà cần bà suy nghĩ, về ông về bà về bao chuyện lâu nay, để đêm nằm nghe thời gian lê bước những bước dài. Đối với bà, ông vẫn là thằng bé …
Một hôm trời nắng gắt, nắng như cháy rừng. Bà lão mò vào rừng kiếm củi…
Bà vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế,cứ nắng nóng là bà chửi. Bắt đầu chửi Trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào. Rồi bà chửi đời. Thế cũng chẳng sao, đời là tất cả song cũng chẳng là ai! Tức mình bà chửi cả cái làng bà đang sống, nhưng cả làng có ai nghe thấy đâu, chẳng có ai lên tiếng cả. Thế này thì tức thật.Tức chết đi được! Đã thế bà chửi cha những đứa nào ko chửi nhau với bà. Nhưng ở trong rừng, ko ai ra điều.
Mẹ kiếp!Thế có phí cái công bà toát mồ hôi ko chứ. Không biết đứa chết cha chết mẹ nào đã làm bà lẻ loi như thế này? À há !Phải rồi ,bà lôi tên ông lão ra mà chửi …
Một khu rừng già âm u huyền bí đáng sợ chứa đầy tà khí. Dãy núi xa xăm vắt vẻo như những con quái thú trong huyền thoại gào rú trong mây, dường như đó là sự bay hơi của điềm gở. Nữ đạo cô già khát khô đến cháy cổ,nắm chặt pháp bảo là cái rìu đốn củi, bà ta dè dặt đi đến gốc cây nơi mà bà có thể bằng linh lực hơn 50 năm tu luyện của mình đánh hơi thấy mùi nước. Bước lại gần,thất kinh bà rú lên: một cái sọ người chứa nước mưa ở gốc cây.
Trấn tĩnh bà từ từ đi lại, nhận biết dấu hiệu an toàn bèn ngửa 1 hơi tu sạch .Xong quăng hộp sọ cái vèo đoạn nhếch mép cười nhạt.
Bà đã hồi phục lại được linh lực của mình
Và bất ngờ, sau lần uống nước ở cái sọ dừa ý,bà đã có thai. Nghĩ đến đây,bà bắt đầu run lên:bà chỉ có 1 mình. Bà chỉ có 1 mình như cây kim đơn độc giữa sa mạc, như hạt cát giữa trời sao, như đấu sĩ kiêu hùng giữa bầy rắn độc,như một người mộng du trong bếp lò…Đối mặt với những hủ tục lạc hậu nghiệt ngã của thôn làng thì …bà bắt đầu toát mồ hôi.
Kể từ lúc mang thai, mỗi buổi chiều, cái lúc chạng vạng mặt người, thì bà lão đi làm về. Thị bước ngật ngưỡng trên con đường khẳng khiu luồn qua cái xóm chợ cáu bẩn bon chen đó. Chín tháng mười ngày sau, thị sinh ra một cục thịt tròn lông lốc như hình cái sọ, có mặt mũi mồm tai nhưng ko có tay chân. Chua xót đắng cay cho số phận một con người, chồng đã mất lại sinh ra 1 quái thai nửa ngưởi nửa ngợm, thị rất buồn fiền, định đem chôn sống nó đi thì bất ngờ nó cất tiếng nói : "Con cũng là người đấy. Đừng vứt bỏ con mà trời phạt."
Nghe đến đây,trong một lúc thị hình như quên hết những cảnh sống ê chề, tăm tối hằng ngày, quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe dọa, quên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng bây giờ chỉ còn tình nghĩa giữa thị và cái cục thịt lăn lốc bên cạnh. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở người đàn bà nghèo khổ ấy, nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt thị tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ trên sống lưng.
Thị đặt tên cho con là Sọ Dừa.
Nghe tin bà lão đẻ ra quái thai, phú ông cáu tiết. Hắn từng bắt chị đi thanh toán cái của nợ ấy đi bằng 2 khẩu súng côn quay.
Nhưng chị là một người con gái Việt Nam chính cống, trong huyết quản của đang dào dạt chảy dòng máu cuồng điên của như những người da vàng chinh phục đất trời.Vì vậy chị ko hề chợp mắt,đã xông đến phú ông, lẹ như 1 con sói hung hãn, tát cho 1 cú chí mạng, đệm thêm 1 cú đấm móc (uper-cut)cổ điển nữa. Phú ông hốt hoảng bỏ chạy và hắn ta đã bỏ ngay cái ý định điên rồ đấy.
Chị đưa ánh mắt nhìn theo và mỉm cười, một nụ cười nữ tính và dịu dàng tuyệt vời bất chấp cái việc chị bị Phú ông đuổi ra 1 túp lều xanh ở góc vườn.
Đi làm về, người mẹ bước vào nhà, đặt 1 nắm cơm lên bàn. Trong nắm cơm có lần 1 vài hạt vừng và loe ngoe 1 miếng thịt bé xíu
-Này! -Người mẹ nói.
-Cái gì hả mẹ? -Sọ Dừa hỏi lại mẹ.
-Những thứ này này- người mẹ nói -Con ăn đi .
-Cũng được -Sọ Dừa nói
-Mà cẩn thận đấy- Người mẹ nói -Nghẹn .
-Vâng!
Người mẹ nhìn cậu con trai mà tất cả mọi người đều gọi là Sọ Dừa, căn bản thằng bé giống hệt cái Sọ Dừa. Và đôi khi nghĩ về tương lai bà cảm giác bất an và lo lắng. Nó chỉ biết lăn lông lốc
Một hôm bà mẹ buồn bã nói với cậu con trai rằng:
- 7.8 tuổi. Người ta đã biết chăn bò.
Lấy hơi-nguời mẹ nói tiếp trong tiếng thở dài:
-Còn mày, mày ăn hại quá.
Sau đó chép miệng tiếc nuối:
-Ông chủ đang có 1 đàn dê.
-Thế thì sao ,Sọ Dừa hỏi.
-Cần người chăn chứ sao. -Bà mẹ gắt gỏng.
-Được!Để con -Sọ Dừa gật đầu.
Thế là từ đấy cậu con trai đi chăn dê. Nó rất chuyên nghiệp, đàn dê béo múp míp, mà Sọ Dừa lại ăn rất ít. Thế nên Phú ông chỉ trả công quá bèo: Mỗi ngày 2 nắm cơm bé bằng mắt muỗi.
Phú ông đắc chí lắm
-Chà !Chà! Thích ơi là thích! Thích đên nỗi nếu có 1 thằng dân nào vô ý buột miệng nhắc đến cụm từ: "Bóc lột trẻ con" thì y như rằng phú ông tưởng nó xỏ ông.Tức thì mặt bàn là 1, mặt nó là 2 bị vả đôm đốp. Mà thằng khốn nạn ấy ông truy đến kì cùng, không còn làm ăn mở mày mở mặt ra với đời.
Nhưng dù sao ông cũng còn phải làm tý gì đo để thể hiện tính nhân văn chứ. Thế là sai 3 cô con gái thay fiên nhau mang cơm cho Sọ Dừa. Hai cô chị-2 cô ả nanh nọc ấy chỉ đứng từ xa, gọi Sọ Dừa, sau thản nhiên để cơm lên 1 phiến đá và ngúng nguẩy ngoáy mông đi về. Còn cô út…
Một buổi sáng mùa hè yên ả. Thiên nhiên tràn đầy mọi hương thơm của mùa thu. Bầu trời xanh, xanh biếc ửng hồng trên phương đông bởi những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa thức dậy. Nam tước tiểu thư Cô Út cầm chiếc làn bánh rán và đi vào rừng. Nàng mặc một chiếc áo đầm màu trắng tuyệt đẹp, điểm xuyết vài giọt lệ trong sáng của ngọc trai. Trên mái đầu tuyệt đẹp của nam tước tiểu thư là một chiếc mũ rơm Ý rất mốt, đôi tay trắng muốt được bao bọc trong đôi găng duyên dáng may từ lụa ba tit. Chân nàng xỏ đôi hài cườm, sản phẩm vô cùng tinh xảo. Dường như cả con người của nàng sáng rực lên trong những tia nắng sớm, và nàng đang bay trên đường rừng như một con bướm trắng, để lại sau mình là một dải mùi nước hoa Pháp tuyệt hảo.
Nàng mang cơm đến cho Sọ Dừa và nàng đã được chứng kiến 1 câu chuyện vô kinh ngạc như 1 gã tiều phu có thể đốn 1 cây thông ở rừng Taiga bằng 1 cây dao rựa cùn vậy :"Sọ Dừa không phải là người trần, chàng là người trời – một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, tuổi chừng mười sáu, mười bảy." Nàng nữ nam tước tiểu thư xinh đẹp ấy thấy chàng nằm trên một cái võng đào mắc giữa hai cành cây, miệng thổi sáo, tiếng sáo khi bổng khi trầm, lúc khoan, lúc nhặt, làm cho trái tim non trẻ của 1 thiếu nữ mới dậy thì run rẩy. Nàng yêu chàng trai ấy mất rồi.
Một hôm,một chuyện động trời xảy ra,như là tiếng súng ì ạch của mấy thằng tây lai nhì nhằng giương oai. Sọ Dừa đòi mẹ đi hỏi một trong ba người con gái phú ông cho mình. Bà mẹ đang buồn phiền cũng ngạc nhiên, phì cười. Cười như chưa bao giờ được cười: "Nỡm ạ !Rõ là đồ phải gió Mày thì có ma nó lấy! Mình mẩy chân tay chẳng có mà lại đòi lấy vợ."
Nhưng Sọ Dừa thiết tha, nằn nì, thúc giục, kể cả bỏ ăn đoạn tuyệt thực. Và có lúc bà chợt nghĩ loáng thoáng trong đầu. Bà lão đã nhắm nghiền mắt lại để mơ màng đến cái lúc bà mặc đồ hỉ sự , lụ khụ chống gậy, vừa ho khạc vừa cười tít. Hoặc là có thể là hôm đấy bà sẽ mặc bộ y phục Ngây thơ – cái áo dài voan mỏng, trong cócoóc-sê , trông như hở cả nách và nửa vú – nhưng mà viền đen, và đội một cái mũ mấn xinh xinh. Và lắng nghe tiếng người ta chỉ trỏ xì xào
"Úi kìa, con giai nhớn đã lấy vợ rồi kìa." Và chắc mẩmcả mười rằng ai cũng phải ngợi khen một cái đám cưới như thế, một cái gậy như thế…
Nghĩ đến vậy bà bật cười khoái chí. Thế là kiếm một buồng cau đến nói với phú ông.
Bà đến gần ngôi nhà Phú ông và gõ vào cánh cửa. Cánh cửa này được một người thợ vô danh nào đó làm vào khoảng giữa thế kỷ 17. Người thợ đã làm nó từ gỗ sồi Canada rất mốt vào thời đó, tạo cho miếng gỗ một kiểu dáng cổ điển và treo nó lên những bản lề sắt. Có lẽ hồi xưa thì những bản lề này cũng tốt lắm đấy, nhưng bây giờ thì kêu cót két kinh khủng. Trên cánh cửa không hề có hoa văn nào cả, chỉ có ở góc phải phía dưới vẫn còn nhìn thấy một vết xước nhỏ. Theo truyền thuyết trong vùng thì đó là vết xước do cựa giày của Nguyễn Văn Tèo – tình nhân của Thị Hến và anh em họ hàng về phía ngoại của bà của ông của Sọ Dừa. Ngoài điều đó ra thì đó là một cánh cửa hết sức bình thường, và vì thế chúng ta sẽ không cần thiết phải xem xét cánh cửa ấy kỹ lưỡng hơn.
Biết được cái tin bà đi hỏi vợ thì lão phú ông chỉ cưởi khẩy, cái nhếch mép của 1 thằng vô lại vừa thắng được quả đậm ở 1 nhà thổ Paris; lão nhẹ nhàng ô trọc lên giọng với bà cụ: "Mụ bảo nó về sắm đủ lễ vật thì ta sẽ gả cho một đứa: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Lại phải dựng một căn nhà ngói năm gian, câu đầu bằng bạc, xà ngang bằng đồng."
Lão nhà giàu thì đắc ý cho là mình thách như thế thì không đời nào nhà Sọ Dừa lo được. Nghĩ đoạn lão cười nhạt rũ áo ra đi. Vừa đi vừa sướng chết phát run lên đước khi hạ nhục được con mụ oánh mình bao năm về trước.
Còn bà lão thì lo lắng đến phát cuồng điên, ko còn kiểm soát được thần kinhcủa bản thân. Mồ hôi thi nhau nhỏ giọt trên cái vầng trán nhăn nheo như 1 con đồi mồi sắp bị người ta lột mai vậy. Trái lại chàng Sọ Dừa lịch lãm của chúng ta chỉ thản nhiên,ngước đôi mắt to đẹp như 2 con ốc bơ vàng của mình lên nhìn bầu trời đêm và bâng quơ 1 câu nói như 1 cậu ấm rút ví ra mua 1 cái quần versace vậy: "Mẹ lăn tăn gì đâu. Cứ nói với thằng cha ấy mọi chuyên đơn giản như đan rổ vậy.Con búng tay cái là xong."
Chối từ ư? Có thể được chăng khi mà 1 tiếng nói đã buông dây thì tứ mã nan truy. Như đã ghi vào văn bản đóng dấu cái cụp thì bố thằng tây nào mà chạy thoát được.Dù gìcon người ta cũng có cái tín của mình chứ. Không tìm ra được cái cớ, lão phú ông phải gọi ba cô con gái lên hỏi xem có ai ưng thuận làm vợ Sọ Dừa không?
-Người chị cả nghe xong ,đứng bẻ tay kêu răng rắc và bĩu môi. Ôi có thể cái môi này có chút gì đó màu mè lẫn lộn giữa cái mầu thâm quầng của cháo lòng và mầu môi của mấy em sinh viên BK vậy.Trông nó mới hãi làm sao. Sau đó lạnh lùng như 1 con thạch sùng mới dậy thì nhưng vẫn õng à õng ẹo: "Mụ có thàn kinh ko mụ già! Nhìn tôi 1 phong cách trẻ -1phong cách style thế này mà đi thik cái thằng người nhìn như mới miss lô ý á.Nằm mơ đi nhá!"
Người con thứ hai thì trả lời lấp lửng. Số là cô ta cũng nghe đồn về sự quái dị của anh Sọ Dừa song mà đang đòi ông già mua cho cái xe trâu có gắn rèm vàng để đi dạo mà chưa được. Thế nên mới tìm các khủng bố tinh thần ông bố. Tuyên bố xanh rờn 1 câu y như là 1 câu nói của vài đứa con gái sv mấy trường kĩ thuật lúc nhàn cư vi bất thiện, nói chuyện về dăm bẩy cái định lý của 1 thằng cha tóc hoa râm song vẫn muốn thích gái măng ý. Ả lấp la lấp lửng: "Lấy chồng à !Thích quá cơ mà con cũng ko biết, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy."
Điều đó khiến lão phú ông cũng hơi lo.Mồ hôi đã thánh thót y sì đúc 1 tay chơi điện tử mạt hạng trong lúc liên đấu mà hết máu vậy: "May mà mình còn quyết định được. Để lát nữa mua xe trâu cho nó là xong."
Còn cô con út ư ! Trong tâm hồn non trẻ của 1 cô gái mà đối với cô: Mong ước được lấy chồng là cả 1 khát khao, đam mê đến cháy bỏng kể từ khi cô thấy chàng Sọ Dừa đẹp trai như Tom Cuirse đang biểu diễn nghệ thuật. Cô khẽ chớp chớp đôi mắt đen láy dịu dàng của mình và mặt bắt đầu ửng đỏ lên như tiết gà, khẽ khàng ấp úng như 1 cô em sinh viên mới bỏ người yêu thứ 6 để di chơi lần đầu với người yêu thứ 7 vậy.
"Con bằng lòng lấy anh Sọ Dừa ạ! "
Phú ông đờ mặt ra.Không tin nổi vào tai mình nữa
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết